Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

HẠT CÁT CỦA QUỶ

Một tướng quỷ tìm được một cái kiếng có thể nhìn thấy mọi thứ trở nên xấu xa. Hắn thích thú và quyết định đem cái kiếng đó lên thiên đàng vì muốn nhìn thấy mọi thứ trên đó thành xấu xa. Nhưng kỳ lạ thay, khi càng gần thiên đàng thì hắn khuôn mặt của hắn quá kinh tởm, xấu xí... hắn sợ quá và làm rơi cái kiếng xuống trái đất, kiếng vở tang tành, những mảnh vỡ, những hạt cát văng tung tóe và dính vào mắt nhiều người. Những người bị hạt cát ấy dính vào mắt thì nhìn mọi vật xung quanh ra xấu xa, không nhìn thấy người nào là tốt cả, thấy cuộc đời toàn là màu đen, đầy tiêu cực... tướng quỷ rất ngỡ ngàng nhưng đắc chí về điều này. Tôi nhận ra rằng, mình cũng đang bị hạt cát của quỷ dính vào mắt vì tôi thường nhìn những người xung quanh với cái nhìn soi mói, thành kiến, thấy ai cũng xấu hết, từ đó, tôi thích xét đoán, chỉ trích và dễ dàng lên án họ. Tôi không thấy được điều tích cực nơi cuộc sống và nơi người khác, tôi rất bi quan! Tôi đã đi nhiều bệnh viện mắt, tốn rất nhiều tiền của nhưng vẫn không lấy được hạt cát ấy ra vì nó đã nằm rất sâu trong mắt tôi. Cuối cùng, tôi quyết định đến bệnh viện của Chúa và Ngài đã chữa cho tôi nhưng với điều kiện là mỗi ngày tôi phải dùng thuốc: yêu thương, quảng đại, tha thứ thì mắt mới sáng lại được. Bạn thân mến, tôi hy vọng mắt bạn không bị dính hạt cát của quỷ. Nhưng để đảm bảo, xin bạn dùng thuốc giống của tôi để bảo vệ mắt bạn luôn sáng và đề phòng hạt cát của quỷ dính vào, bạn nhé!

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

CÔNG BẰNG VỚI THIÊN CHÚA

Ai cũng biết một ngày có 24 giờ, một giờ có 60 phút. Như vậy, một ngày có 1440 phút. Ta có quyền tự do hoàn toàn với khoảng thời gian đó. Nếu ta bị một sự ràng buộc nào thì đó chỉ là do luật lệ của con người hoặc định chế của xã hội tạo ra. Thiên Chúa đã ban cho con người quyền tự do, sức khỏe... Ngài cho con người sống cả trăm năm, trong khoảng thời gian đó, con người tự do lựa chon: theo Ngài hay không theo Ngài, tin Ngài hay không tin Ngài, thậm chí, Ngài sẵn sàng chấp nhận mọi xúc phạm ghê tởm của con người dành Ngài. Thiên Chúa là thế đấy! Ngài là Đấng "quân tử" luôn tôn trọng và không bao giờ xâm phạm đến quyền tự do mà Ngài đã ban tặng cho con người. Là con người, nhất là người Kitô hữu, Bạn và Tôi, chúng ta hãy nhìn lại xem mình đối xử với Thiên Chúa thế nào? Tôi có dám dành trọn 1 phút cho Thiên Chúa chưa, trong khi tôi đã có cả 1439 phút với những lo toan trong một ngày sống của mình? Với 1 phút ít ỏi đó liệu tôi có can đảm đối diện với thực sự với Thiên Chúa không? Đã đến lúc chúng ta phải đặt lại vấn đề Công Bằng với Thiên Chúa. (đây là điều tôi nghĩ chứ không phải Thiên Chúa đòi buộc). Chúng ta đã tôn trọng sự công bằng với người khác thì chúng ta càng phải tôn trọng sự công bằng với Thiên Chúa là Đấng đã cho ta tất cả những gì ta đang có, kể cả thời gian. Con xin tạ ơn Chúa về những gì con có ngày hôm nay, xin Ngài tha thứ những lầm lỗi, những xúc phạm, những thờ ơ... của con đối với Ngài.

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

CHIA TAY...

Sáng nay, một người anh em trong lớp tôi rời Chủng viện. Anh đã chọn cho mình một đời sống mới. Tất cả anh em trong lớp ai cũng buồn. Anh bước vào đời sống mới chắc chắn sẽ gặp nhiều gian nan, thử thách vì nhiều năm qua sống trong môi trường Chủng viện nên khó có thể bắt kịp nhịp sống bên ngoài. Mọi người đang lo cho anh nhưng cũng vui mừng vì thấy anh đã tìm đúng hướng đi cho mình. Xin Chúa và Mẹ Maria luôn đồng hành với anh trên mọi bước đường.

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

BỆNH KỲ THỊ

Đại dịch cúm H1N1 đang lây lan quá nhanh làm cho con người rất lo sợ, nó kéo theo dịch “kỳ thị” cũng lan rộng không kém. Bệnh tật làm cho con người đau đớn về thể lý, còn sự kỳ thị làm cho con người đau khổ trong tinh thần. Thật vậy, một người bị nghi ngờ mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đó thì dễ dàng bị những người xung quanh kỳ thị và xa lánh. Sự lạnh nhạt bắt đầu xuất hiện. Có thể nói, sự kỳ thị làm cho con người mất đi “tính người”, từ đó, đẩy nạn nhân của nó vào sự bế tắt, cô đơn, tuyệt vọng trong tâm hồn và họ sẽ dễ dàng tìm đến cái chết để tự giải thoát mình khỏi vòng vây của nạn kỳ thị. Nhìn lại lịch sự nhân loại, ta thấy rằng có rất nhiều sự kỳ thị như: chủng tộc, màu da, giới tính, tôn giáo, bệnh tật… những sự kỳ thị đó đã gây ra biết bao cái chết đau thương cho những con người vô tội thuộc mọi dân tộc trên thế giới. Bạn thử đặt mình vào vị trí là nạn nhân của sự kỳ thị thì bạn sẽ hiểu, thông cảm và yêu thương những người đang chịu sự kỳ thị của người khác. Một xã hội chạy theo chủ nghĩa cá nhân, luôn tìm sự hưởng thụ; một nền giáo dục thiếu “nhân bản” luôn chạy theo thành tích… đó là những mầm móng của sự kỳ thị. Sự kỳ thị có trong mỗi người chúng ta, nó sẽ lớn dần theo thời gian nếu ta không biết cách khống chế nó. Bạn và tôi, chúng ta đều có mầm móng của sự kỳ thị, nó ở giai đoạn nào và tác hại ra sao thì tự mình biết, phải không bạn? Chỉ có “Tình Yêu Thương và Sự Tha Thứ” là phương thuốc hiệu quả nhất để trị bệnh kỳ thị. Chúng ta đừng để kết quả xét nghiệm của mình là: “Âm tính với cúm H1N1 nhưng dương tính với bệnh Kỳ Thị”, bạn nhé!

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

TSC ĐỨC MINH - MỘT DẤU ẤN

Con người, từ khi sinh ra đến lúc lìa đời đều có những khoảnh khắc đáng nhớ, hay có thể nói đó là những dấu ấn cuộc đời. - TSC Đức Minh, một dấu ấn của đời tôi. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới ngày nào tôi còn sinh hoạt và mừng sinh nhật lần thứ 7 của nhóm. Vậy mà giờ đây, TSC Đức Minh mừng sinh nhật tròn 15 tuổi rồi đấy! Thế là tôi đã xa nhóm hơn 7 năm trời. Những gương mặt thân thương, những nụ cười dễ mến, những dáng hình ngày xưa, giờ đây thế nào rồi nhỉ?! Chắc hẵn, mỗi người đều chọn một hướng đi cho riêng mình. Người sống đời hôn nhân đang vun trồng hạnh phúc, kẻ dấn thân phục vụ đang sống đời dâng hiến; người sống nơi thị thành, kẻ trở về thôn quê; một số khác đang an phận nơi đất khách quê người… nhưng tất cả đều có một sức sống, một lý tưởng Thanh Sinh Công. Đối với tôi, dù là một thành viên thụ động của TSC Đức Minh nhiều năm về trước, nhưng những dấu ấn vui, buồn về nhóm vẫn khắc sâu trong ký ức tôi. - TSC Đức Minh, một kỷ niệm đẹp trong tôi. Tôi vẫn nhớ những buổi sinh hoạt chiều chúa nhật thật ấm áp tình huynh đệ; những buổi giao lưu, học hỏi thú vị đã cho tôi rất nhiều điều hay – mới – lạ; những buổi cắm trại thật ấn tượng… tôi đang mĩm cười với những hình ảnh này. Thật, không có gì xóa nhòa những kỷ niệm ấy trong ký ức tôi của một thời đã qua. Lửa TSC vẫn đang đốt nóng tâm hồn tôi. - TSC Đức Minh, định hướng cho tôi. Con đường mà tôi đang dấn bước chắc chắn sẽ có nhiều chông gai và thử thách. Nhưng tôi tự nhủ rằng: là chiến sĩ TSC Đức Minh, tôi sẽ không trốn chạy! Và, tinh thần của TSC đã giúp tôi vượt qua nhiều thách đố trong cuộc sống hiện tại. - TSC Đức Minh ơi, tôi luôn nhắc tên bạn! Thật là một niềm hạnh phúc, là sự hãnh diện cho tôi vì tôi đã có một thời gian sống trong vòng tay thân thương của bạn. Thanh Sinh Đức Minh trẻ trung, vui tươi, hăng hái… vẫn vang mãi và sẽ là một dấu ấn luôn đọng trong tâm hồn tôi. Nguyện chúc TSC Đức Minh luôn có những chiến sĩ anh dũng, những chứng nhân trung thành của Chúa Kitô để tất cả là muối, là men, là ánh sáng cho đời.